Thứ Hai, 28 tháng 1, 2008

NGHĨ TỚI DÂN

Xã Long Hậu, huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An có diện tích 2.000 hecta thì 1.500 hecta, bao trùm 3/5 ấp, đã bị chính quyền tỉnh quy hoạch cho 2 dự án sân golf, số dân còn lại sẽ dồn vào 2 ấp còn lại. Cả xã có 1.600 hộ thì 900 hộ nằm trong diện giải tỏa, không còn đất. Đó là riêng ở xã Long Hậu, còn trong toàn tỉnh có tới 13 dự án sân golf đã được chấp thuận đầu tư (5 dự án khác đã nộp hồ sơ nhưng chưa được chấp thuận) trước khi UBND tỉnh rút lại còn 6 dự án và Tỉnh ủy quyết định chỉ còn 3 dự án.
Bỏ qua một bên những điều khác thường khi một tỉnh mà đất đai phần lớn là đất nông nghiệp như Long An chấp thuận cho một con số nhiều đến khó tin dự án sân golf như vậy, điều đáng nói ở đây là dường như chính quyền tỉnh đã không nghĩ gì tới cuộc sống của hàng ngàn hộ dân bị giải tỏa vì những dự án kinh doanh như vậy. Hoặc là có nghĩ tới cũng chẳng có biện pháp gì để giải quyết. Việc chấp thuận cho đầu tư, kèm theo đó là giải tỏa dân đang sinh sống tại chỗ, xem ra đã được quyết định một cách quá nhẹ nhàng. Những hộ nông dân bị giải tỏa rồi sẽ đi đâu, về đâu để mưu sinh với số tiền đền bù có trong tay ? Việc giải tỏa hàng ngàn hộ dân cho hàng chục dự án sân golf ở Long An chỉ là một trong nhiều thí dụ gần đây về việc ban hành những chính sách mà ảnh hưởng của chúng đối với cuộc sống người dân đã không được tính đến hoặc không được cân nhắc một cách đầy đủ. Đặc biệt là ảnh hưởng đối với những tầng lớp dân cư nghèo nhất, ít có điều kiện cải thiện cuộc sống nhất, bị thiệt thòi nhất, như nông dân nghèo, như những người đạp xe ba gác, những người buôn thúng bán bưng (nói bán hàng rong dường như nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn ?)...
Phát triển, tăng trưởng kinh tế để nâng cao đời sống, đó là mục tiêu của chúng ta. Tổ chức cuộc sống văn minh, hiện đại, không ai không muốn. Tuy nhiên, từng chương trình, từng chính sách, từng biện pháp, dự án cụ thể không phải bao giờ cũng thuận chiều với việc cải thiện cuộc sống của mọi người, cũng tránh được những tác động phụ. Và một trong những nhiệm vụ của bất kỳ nhà nước nào chính là quan tâm tới những tầng lớp dân cư này, huống hồ dân nghèo còn chiếm đa số dân cư nước ta. Nói quan tâm là quan tâm trong thực tế chứ không phải trong khẩu hiệu, là có biện pháp cụ thể, với đầy đủ tinh thần trách nhiệm của một nhà nước đích thực, nhằm tổ chức cuộc chuyển đổi cuộc sống, sự mưu sinh của những tầng lớp dân cư bị ảnh hưởng bởi chính sách chung một cách êm thắm nhất, ít xáo trộn nhất. Muốn vậy, trước khi ban hành một chủ trương, chính sách nào có tác động tới người dân, cần tổ chức điều tra, khảo sát kỹ lưỡng những tác động tiêu cực có thể có và đề ra các giải pháp khắc phục hoặc ít ra là giảm thiểu các tác động ấy. Và đó là chỗ cho các nhà khoa học vốn còn chưa được trọng dụng, chưa có tiếng nói trong thực tế ở nước ta.