Thứ Ba, 5 tháng 2, 2008

Một tài thơ yểu mệnh tôi thích

Trong số những nhà thơ mà hồi học trung học tôi rất thích rồi bẵng đi một thời gian rất dài, hàng mấy chục năm, tôi không còn có dịp đọc lại hay tìm hiểu thêm có Phạm Hầu. Tôi hoàn toàn không còn có thể nhớ gì về thân thế, sự nghiệp của nhà thơ mà riêng tôi cho là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của nền thi ca Việt Nam, ngoại trừ một khổ thơ mở đầu cho bài Vọng lâu:
Mắt theo lầu vọng buồn bên trúc
Trúc rủ buồn trên mái vọng lâu.
Tuổi tôi, mầu lá: ai sinh trước?
Hiu hắt đôi bên lúc đọ màu.
Tôi đã hầu như tuyệt vọng trong việc tìm hiểu thêm về nhà thơ tôi yêu mến và chỉ may nhờ có internet mà tôi đã tìm được thêm thông tin về nhà thơ, thân thế của ông, những tác phẩm khác của ông. Mới hay ông quê ở Điện Bàn, Quảng Nam và chỉ sống một cuộc sống ngắn ngủi, 24 năm (1920-1944). Với tôi, ông chẳng khác gì Arthur Rimbaud, dù những gì ông để lại không nhiều bằng Rimbaud. Một tài hoa mệnh bạc.
Nhờ internet, cụ thể hơn là nhờ trang web xuquang.com và bài viết của nhà báo Vân Long, tôi đã có thể tìm lại tất cả số bài thơ ít ỏi mà vô cùng hay mà ông để lại, trong đó có bài Vọng lâu. Nhiều người đánh giá cao nhất bài Vọng hải đài của nhà thơ, riêng tôi vẫn thích nhất bài Vọng lâu (có lẽ vì nó gắn với thời trẻ lãng mạn, thích văn chương của tôi chăng?). Vây chép lại đây toàn bộ bài thơ này, để khỏi quên.

Vọng Lâu


Mắt theo lầu vọng buồn bên trúc
Trúc rủ buồn trên mái vọng lâu.
Tuổi tôi, màu lá: Ai sinh trước?
Hiu hắt đôi bên lúc đọ màu.

Lầu đứng bơ vơ lầu vắng vẻ,
Lầu mơ đàn địch tiếng lầu xưa.
Thẫn thờ lá trúc rưng rưng lệ,
Như mắt đa tình lúc tiễn đưa.

Quanh tôi là mộng hay bươm bướm?
Lầu dựng buồn cao ngập giấc mơ.
Quanh tôi là mộng hay mây sớm?
Lầu dựng buồn cao ngập ý thơ.

Tôi buồn cô độc, ôi lầu vọng!
Ai biết cho lòng như thế đâu
Buồn đưa hương lúa, buồn đưa võng.
Những cảm tình tôi tựa bóng lầu.

Xưa tiếng người bay rực rỡ lầu,
Ngày nay lầu quạnh ngắm biển dâu.
Tôi buồn rưng rức bên lầu vo.ng.
Ai dựng trong lòng cảnh vọng lâu.



Không có nhận xét nào: