Việc một số ca sĩ, người mẫu ăn mặc
hở hang quá lố, phản cảm, vô tình hay cố ý “khoe hàng” đã gây bức xúc trong
công chúng gần đây. Các nhà quản lý văn hóa đã tổ chức những cuộc họp để bàn
cách giải quyết vấn đề này. Một số người trong giới cũng đã bị phạt. Nhưng xem
ra những biện pháp đưa ra chỉ mới tập trung vào những người gây scandal là
chính mà chưa đề cập đến những kẻ kích động cuộc chạy đua hở hang này.
Có những bức tranh, bức ảnh khỏa thân nghệ thuật mà người xem chỉ thấy ở
đó sự gợi cảm và cái đẹp. Ngược lại, có những bức ảnh hở hang không gợi nên cái
gì khác ngoài sự phản cảm. Không biết một số ca sĩ, người mẫu như Thu Minh, Thái
Hà, Hà Anh, Bebe Phạm… có bao giờ xem lại những hình ảnh ăn mặc hở hang, phản cảm,
nói thẳng ra là xấu, của mình đầy dẫy trên các trang mạng? Nếu có xem lại,
không biết họ nghĩ gì? Nếu họ vẫn một mực cho rằng đó là những hình ảnh đẹp,
thì thôi, chẳng còn gì để bàn, bởi cái gu của họ là vậy, và giữa họ với đa số
công chúng sự cảm nhận về cái đẹp, về ranh giới giữa sự gợi cảm và phản cảm là
quá cách biệt, là không cùng tần số, do vậy không thể cùng luận bàn. Và nếu họ vẫn
tiếp tục dấn theo con đường đó thì có thể đến một lúc nào đó công chúng sẽ chia
tay với họ.
Ngược lại, nếu họ đồng ý với đa số công chúng rằng quả thực những hình ảnh
đó là phản cảm, là xấu, thì câu hỏi đặt ra là: Vậy thì ai, cái gì xui khiến họ
trình diễn những hình ảnh hở hang, phản cảm đó? Đó là một câu hỏi mà chưa chắc
họ đã trả lời được một cách chính xác. Chưa chắc họ đã chỉ ra được một cách cụ
thể điều gì xui khiến họ làm như vậy. Giả thuyết đúng nhất có lẽ là: không biết
từ lúc nào họ bị đặt trong một cuộc đua kiểu con gà tức nhau tiếng gáy: Cô ta
tưởng khoe được vậy, hở vậy là ngon? Vậy mà thấm tháp gì, cô ta có gì mà bày đặt
khoe? Mình phải làm ngon hơn, khoe nhiều hơn. Cuộc đua hở hang, “khoe hàng” cứ
thế đẩy tới.
Ai, cái gì đã kích động
cuộc đua ấy, cuộc đua mà nói theo ngôn ngữ kinh tế học là “cuộc đua xuống đáy” khi
các đối thủ cạnh tranh thay vì đua nhau nâng cao chất lượng hàng hóa, dịch vụ để
thu hút khách hàng thì lại đua nhau giảm giá, để chất lượng sụt giảm dẫn đến kết
cục là tất cả đều chết, còn trong biểu diễn thì lấy sự hở hang làm đầu để câu
khách?
Trên bình diện xã hội,
có thể thấy sau thời kỳ “kín cổng cao tường”, khắc khổ, kiêng khem theo kiểu đạo
đức “xã hội chủ nghĩa” cũ, thì nay cùng với sự mở cửa về kinh tế, văn hóa và lối
sống, một luồng gió khác đang thổi, xã hội trở nên tự do hơn, phóng túng hơn trong
quan niệm cũng như hành vi sex. Cái sự hở vì thế được chấp nhận dễ dàng hơn. Mặt
khác, chính sự bùng nổ của internet và thông tin trên mạng vốn không bị hạn chế
về diện tích như báo in và cũng dễ dàng vượt qua các hàng rào kiểm soát hơn, đã
góp phần không nhỏ vào sự bùng nổ của sex và sự hở hang, kể cả sự hở hang quá lố,
phản cảm, trên các phương tiện truyền thông. Chỉ cần rảo qua một số trang web
và báo mạng, sẽ thấy rất rõ điều này. Lấy ngẫu nhiên một tờ báo mạng chính thức
có nhiều người truy cập vào một ngày bất kỳ, thấy trong 12 đầu tin trên trang
chủ ngày 18.5.2012 đã có đến 5 tin loại câu khách rẻ tiền, chẳng khác sự hở của
một số ca sĩ, người mẫu là mấy: Mánh săn đại gia trên mạng của
kiều nữ ; Nữ sinh vào phòng 'là thầy đóng
cửa'; Kết luận bất ngờ vụ nữ sinh tố
thầy hiếp dâm; Chân dài-Đại gia và sự phũ phàng
của xã hội; 9x rủ nhau vào siêu thị làm
chuyện… người lớn. Cũng tờ báo mạng ấy,
ngày 20.5, trong 12 đầu tin ở mục tin đọc nhiều nhất thì có đến ít nhất 4 tin
thuộc loại khêu gợi sự tò mò nhằm câu khách như: Vào khách sạn, lên giường và …; Khiếp sợ những thầy giáo gạ tình
nữ sinh; Giai trẻ bị tình già cắn phăng
‘chỗ ấy’; Kỳ lạ thiếu nữ si mê kẻ ‘hại đời’
mình.
Đó là chưa kể vô số những trang web
đưa vô số những hình ảnh hở hang, nhiều lúc dưới chính cái cớ phê phán sự hở
hang. Đưa tin về một ca sĩ gây scandal do ăn mặc quá hở hang hoặc một người mẫu
bị bắt quả tang bán dâm, nhiều tờ báo, trang web không bằng lòng với việc đưa một
tấm hình đủ để nói về sự kiện liên quan đến người mẫu hay ca sĩ đó mà nhân đó không
ngần ngại tung hàng loạt ảnh của người mẫu, ca sĩ chụp ở những tư thế khoe
thân, hở hang khác nhau. Có cảm giác như những tờ báo, trang web kia cảm thấy hỉ
hả, khoái trá khi đưa những hình ảnh đó. Và đó chẳng khác nào sự kích thích người
đọc và cả xã hội đi xa hơn theo chiều hướng ấy. Trong bối cảnh đó, bảo sao một
số người trong giới biểu diễn không đua nhau hở và ngày càng hở hơn? Thế nhưng,
trong cuộc truy tìm nguyên nhân và tìm biện pháp hạn chế tình trạng hở hang, những
phương tiện truyền thông góp phần kích thích xu hướng đó lại không hề được nhắc
tới, và tất nhiên cũng chẳng có biện pháp nào được đưa ra nhằm hạn chế họ.
Dù thế nào, dưới mắt công chúng và trong cảm nhận của đa số người Việt,
cái gì cũng có giới hạn của nó. Và giữa sự gợi cảm với sự phản cảm bao giờ cũng
có một ranh giới, dù là mong manh đi nữa. Những người trong giới biểu diễn và
những phương tiện truyền thông tìm cách nổi tiếng hoặc câu khách bằng cách tung
ra những hình ảnh hở hang phản cảm có thể “thành công” trước mắt nhưng về lâu
dài hẳn sẽ đánh mất hình ảnh đẹp, hạ thấp “thương hiệu” của mình trong mắt công
chúng và người đọc. Tuy vậy, câu hỏi đặt ra là: vì sao chỉ những người trong giới
biểu diễn bị phạt còn những tờ báo, trang web kích thích xu hướng ấy bằng cách tìm
mọi cơ hội để “dội bom” công chúng, người đọc bằng những hình ảnh hở hang phản
cảm thì lại không được đề cập tới và coi như vô can? Và nếu như vậy, làm sao có
thể chặn đứng “cuộc đua xuống đáy” trong giới biểu diễn?