Tôi
vẫn còn nhớ mãi một bức biếm họa đăng đầu những năm 1970 trên một tờ báo Pháp,
nếu tôi nhớ không lầm là tờ Le Monde,
vẽ triết gia Jean Paul Sartre một tay cầm cái tẩu hút thuốc đặc trưng của ông,
tay kia cầm cuốn La Nausée (Buồn nôn)
ném ra phía sau lưng, miệng tuyên bố (đại ý): Trước những đứa trẻ chết đói ở
châu Phi, cuốn La Nausée chẳng có
nghĩa lý gì! Hẳn chẳng phải vì bốc đồng mà ông tổ của chủ nghĩa hiện sinh nói
như vậy về một trong những tác phẩm then chốt của mình. Sống trong một xã hội gọi
là xã hội tiêu thụ, chủ xướng một triết học đề cao tự do và từ đó trách nhiệm của
con người với chính mình, ông cũng là người kêu gọi dấn thân cho xã hội vì tất
cả chúng ta đều đã “xuống thuyền” (embarqué), ở trên cùng một con thuyền. Nói
theo ngôn ngữ bây giờ, ông không phản đối “quyền được lấp lánh”, chẳng những thế
còn đề cao tự do cá nhân, nhưng ông cũng kêu gọi ý thức xã hội, và cao hơn nữa
là sự dấn thân cho xã hội. Đó không phải là sự phủ định quyền tự do cá nhân,
không phải là đề cao thứ chủ nghĩa tập thể máy móc triệt tiêu mọi sắc thái và
sáng tạo cá nhân mà chính là vì con người sống là sống trong xã hội, do đó hoàn
toàn không thể không có trách nhiệm với xã hội. Trước những đứa trẻ chết đói ở
châu Phi, Sartre vứt cuốn La Nausée
là vì vậy, để dấn thân cho một xã hội. một thế giới tốt đẹp hơn.
Với
những đứa trẻ đói ăn ở châu Phi xa lắc, người có ý thức xã hội còn thấy bứt rứt
không yên, huống hồ với những người đồng bào còn nghèo khó trong cùng một đất
nước. Tự do tiêu dùng, tự do “lấp lánh”, điều đó là bình thường trong một xã hội
bình thường vốn bao giờ cũng đa dạng, đa sắc màu chứ không phải như trong một
xã hội khép kín, “đồng phục hóa”. Tuy nhiên, bởi chúng ta sống là sống trong xã
hội, chúng ta không thể không biết, và trong chừng mực nào đó không thể không có
trách nhiệm với xã hội chung quanh. Cho nên, “lấp lánh” đến mức bất chấp xã hội
chung quanh đang nghèo khó, thậm chí nghèo đói thì sự “lấp lánh” ấy chẳng khác
nào một sự xúc phạm đối với những người chưa hoặc không có cơ hội (chứ chưa hẳn
là không có khả năng) sống một cuộc sống xứng đáng hơn về vật chất và cả tinh
thần. Hiện tượng một số người giàu tiêu xài xa hoa, khoe của, hợm hĩnh ở một đất
nước mà tính theo thu nhập bình quân đầu người chỉ vừa mới bước qua khỏi ngưỡng
nước nghèo đã làm dấy lên sự bức xúc, chỉ trích trong cộng đồng cũng bởi lý do
đó. Bởi, đối lập với hiện tượng trên là thực trạng nhiều người vẫn đang phải vất
vả kiếm ăn từng bữa, nhiều vùng nông thôn, vùng sâu vùng xa đang phơi bày sự khốn khó; xã hội đang đứng
trước nhiều vấn nạn lớn chưa thấy lối ra như khoảng cách giàu nghèo ngày càng
tăng, cơ sở hạ tầng yếu kém, giao thông ách tắc, tình trạng quá tải như nêm cối
ở các bệnh viện lớn, môi trường sống suy thoái, đạo đức xã hội xuống cấp…
Tôi
không đồng ý đối lập nhân cách với hàng hóa như tiêu đề của cuộc thảo luận này
(Hàng hóa hay nhân cách?), bởi nhân
cách nào mà không cần tiêu dùng, tức cần hàng hóa? Và khi đã tiêu dùng, tất
nhiên ai chẳng muốn hàng hóa mình xài ngày càng tốt hơn, đẹp hơn, nếu có khả
năng mua? Vả chăng, hàng hóa không có tội, tội là ở cách sử dụng hàng hóa, sự hợm
hĩnh trong cách sử dụng, làm như hàng hóa là tất cả. Và trách nhiệm với xã hội
chung quanh đôi khi chỉ cần là đừng lăng mạ, đừng xúc phạm những người chưa có
cơ hội như mình qua cách tiêu dùng lãng phí, phô trương, hợm hĩnh, khoe mẽ. Có
người bảo nền kinh tế thị trường nước ta đang ở giai đoạn của chủ nghĩa tư bản
hoang dã. Có thể, văn hóa tiêu dùng ở nước ta - với sự xuất hiện của những nhà
giàu mới mà tài sản nhiều khi không đến từ phát triển công nghiệp hoặc công nghệ
mà chủ yếu đến từ kinh doanh đất đai và những nguồn thu nhập bất minh khiến nhiều
người chỉ qua một đêm đã trở thành tỉ tỉ phú - cũng đang ở giai đoạn tương tự
như vậy. Điều đó giải thích vì sao không ít nhà giàu mới ở nước ta có cách xài
tiền khiến ngay cả nhiều người sống ở các nước phát triển cũng phải kinh ngạc,
và rất khác với cách tiêu tiền của những tỉ phú đôla như Bill Gates. Ở các nước
phát triển, thứ văn hóa tiêu dùng kiểu “shop until you drop”, tiêu dùng bất chấp
tất cả, từ lâu đã bị phê phán trong khi với không ít nhà giàu mới ở nước ta nó
lại đang là mốt nhằm khoe của và cũng nhằm tạo cái “mác” để lòe đối tác trong
làm ăn.
Thật
ra, không cần nói đâu xa xôi, trong kho tàng văn hóa dân gian nước ta đã có sẵn
những bài học về “văn hóa tiêu dùng” và cách hành xử phù hợp với những giá trị
xã hội, giá trị cộng đồng. Nếu coi tục ngữ là túi khôn của cha ông để lại thì câu
tục ngữ “ăn coi nồi, ngồi coi hướng” là một thí dụ về túi không đó. Trong câu tục
ngữ ấy, không ai cấm ăn, cấm ngồi, không ai tước đoạt quyền được ăn, được ngồi
của bất cứ ai. Người xưa chỉ khuyên phải “coi nồi, coi hướng” tức là phải biết
nghĩ đến người khác, đến người chung bàn ăn, đến cộng đồng khi ta ăn, ta ngồi để
có cách hành xử phù hợp với những giá trị được cả cộng đồng thừa nhận.
Cần
tiêu dùng, nhưng tiêu dùng một cách có văn hóa. Cần hàng hóa, nhưng hàng hóa
không phải là tất cả. “Lấp lánh” cứ việc, nhưng làm sao để nó đừng như một sự
xúc phạm đối với không ít thân phận nghèo khó, cực nhọc còn đầy rẫy quanh ta,
chưa nói đến việc chung tay giúp họ thoát ra khỏi thân phận ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét